Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2011







hôm nay 1 ngày đầu hạ,tôi rảnh rỗi lên viết vài dòng tâm sự,





tôi đang sống trog những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời từ trước đến nay.......tôi đang làm việc bằng sự say mê,và lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ...tôi đang được học những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống này.....tôi yêu FLP tôi yêu gia đình tôi,tôi yêu đội nhóm của tôi,tôi yêu Forever....





các bạn ạ,ai cũng chỉ đến thế giới này có 1 lần,biết đâu ngày mai tôi ko còn trên cõi đời này nữa...biết đâu ngày mai tôi trở về với cát bụi,...tôi ko được thực hiện những ước mơ hoài bão cua mình..........vậy hãy sông và làm được 1 điều gì đó thật tốt đẹp cho thế giới này các bạn ạ,hãy say mê làm việc như thể ngày mai bạn ko có cơ hội để làm 1 lần nữa.đừng lãng phí thời gian nữa Bách ạ.......hãy cố gắng lên.......con đường phía trước còn nhiều rào cản,khó khăn và tiêu cực........nhưng đó chính là cơ hội của mình Bách ạ..hãy làm 1 điều gì đấy thật ý nghĩa cho cuộc sống này,để bố mẹ phải tự hào vì có 1 người con như thế........người con ấy lẽ ra ko có mặt trong cuộc sống này....





Xin cảm ơn bố,cảm ơn mẹ.....những người cho con cuộc sống hôm nay..cho con 1 thân xác trong cuộc đời này...con sẽ đi tìm tương lai của con...con sẽ đi tìm mảnh đát tốt để con phát triển và trưởng thành.mảnh đất ấy con đã tìm được...đó là Forever bố mẹ ạ





trước đây con luôn nghĩ rằng mình phải nhất nhất trở thành bác sĩ thì cuộc sống mới tốt đẹp...cuộc sống mới danh giá...con thầm cảm ơn 1 ngành nghề cao quý,1 ngành nghề đã cho con 1 chữ Tâm rất sáng và biết yêu thương mọi người....nhưng con ko muốn là 1 người có thể hi sinh vì mọi người nhưng để rồi con lại nhìn bố và mẹ,và anh tài,chị Mai nhừng người thân thương nhất trong cuộc sống của con ko được con quan tâm nhiều.......con ko muốn điều đó,con ko muôn 1 ngày khi đang trong phòng trực chữa bệnh cho 1 người......nhận được tin bố mẹ ra đi.......mà con phải bất lực.





bố và mẹ là những người vĩ đại nhất trong cuộc sống này......bố làm nghề xe ôm rong ruổi trên mọi nẻo đường suốt 23 năm trời,dù nắng dù mưa,dù buổi trưa hè nắng gắt hay đêm đông lạnh lùng...bố vẫn bền bỉ kiên trì chỉ mong cho 3 chị em con ăn học nên người......





còn mẹ,cũng đã ngoài 50 tuổi rồi,công nhân về chế độ 1 cục như bố,ko lương lậu,...cuộc sống thật khó khăn....vâng,con đã biết mẹ vất vả suốt 25 năm trời chỉ có 1 nghề duy nhất....BÁN RAU,vâng,trồng rau muống và bán ngoài chợ.....nhà mang tiếng ở thành phố nam định,mặt đường,mấy người biết được đằng sau nhà mình nuôi lợn,nuôi gà..mẹ đi chợ và nấu rượu....đến tận bây giờ......khi con đi học đại học xa nhà được 2 năm rồi,mà khi về nhà con cũng ko khỏi áy náy khi mẹ đã 53 tuổi rồi mà vẫn mò mẫm hái rau,nấu rượu trog cái bếp ngột ngạt mùa hè này....con thường bảo mẹ rằng,chỉ con mình con học sao thấy bố mẹ vầ vả hơn ngày trước thế....anh chị cũng đã đi làm nhưng xa nhà......con hiểu bố mẹ cũng muốn được gần con cái..nhưng quả thật ko có điều kiện nên đành phải đi xa,





con là con út,nhưng suy nghĩ từ đầu con đã chọn con đường học hành để sau này giúp đỡ bố mẹ,để bố mẹ ko vất vả nữa,nhưng quả thực con đường con đang đi rất dài.......và con tin mình sẽ thành công nhưng cũng muộn màng,và liệu bố mẹ có nhìn thấy thành công của con không?lúc đó con muốn báo hiếu bố mẹ,muốn đưa bố mẹ đi du lịch khắp nơi,thì bố lại đau chân mất rồi,mẹ lại mắt kém và sức khỏe yếu đi nhiều rồi,muôn mời bố mẹ những món ăn ngon đặc sản mà cả đời lao động vất vả chưa được thưởng thức...... thì bố mẹ cũng ko ăn được vì các giác quan ko còn nhanh nhạy nữa rồi........





con ko phải là 1 người hay lo xa nhưng đó là thức tế mà con đã gặp rất nhiều trong cs này......





về phần con,con phải có 1 cuộc sống hạnh phúc,1 cs đủ đầy,vì con dc bố mẹ cho ăn học....con phải luôn vuon lên





vì vậy con phải là 1 người thành công và thành đạt trong cuộc sông này....để mọi người trong xã hội biết đến bố mẹ.biết đến con,và quan trọng hơn hết là con phải giúp đỡ cho nhiều người,giúp họ có được 1 cuộc đời như Con và hơn Con.vâng cuộc đời chứ ko phải cuộc sống bố mẹ ạ!





1 năm sau con sẽ có thành quả đầu tiên....con hứa đấy.1 chuyến du lịch xuyên việt cho gia đình mình! yeah!

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2011

1h30' sáng 26/04/2011.tôi lại thao thức ko ngủ được,tôi vừa trải qua 1 phút yếu lòng....tôi không giữ được sự bản lĩnh của mình....vâng...tại sao tôi vẫn yếu đuối như thế...tại sao tôi vẫn ko thể tập trung làm việc được....tôi đã nỗ lực làm việc thực sự chưa
Tôi chợt nhân ra rằng.. thời gian vô cùng quý giá,nó ko chờ đọi 1 ai cả!
vì vậy tôi phải nỗ lục nhiều hơn nữa,phải hoàn thiện bản thân mình thật nhiều,thật nhiều...
Tôi phải thành công trong cuộc sống.hơn lúc nào hết.tôi đang nghĩ rất nhiều về gia đình tôi,bố mẹ tôi,họ đang chìm trong giấc ngủ sau 1 ngày làm việc thật vất vả..
mỗi lần về nhà nhìn thấy mẹ mà chua xót trong lòng......tôi 21 tuổi đầu mà chẳng giúp gì được cho bố mẹ.
Người mẹ quá lam lũ vất vả,người mẹ chỉ vì con cái mà chịu khó bươn chải lăn lội,sớm hôm.vâng,51 tuổi đầu mà vẫn làm lụng tối ngày,hái rau,nhặt rau,nuôi lợn,nấu rượu,1 ngày ko biết ti tỉ việc mẹ làm mà ko 1 lời than vãn.9h tối được phút thảnh thơi ngồi xem phim,xon xái đã đi xa...anh chị mỗi người lo cho cuộc sống của mình,bố mẹ lại cặm cụi,cô đơn....
vì thé,từ ngày hôm nay,tôi sẽ sống sao cho trách nhiệm hơn,tôi ko thể mãi ỷ lại quá nhiều.Tôi phải có kỉ luật cao hơn với bản thân mình.Tôi phải thành công!
21 năm nữa tôi hứa sẽ có 1 chuyến du lịch xuyên việt cho cả gia đình tôi,nhất là người mẹ tôi,cả đời chỉ biết bận bịu làm ăn.........
TÔI XIN HỨA SẼ LÀM VIỆC NGHIÊM TÚC,NỖ LỰC HẾT SỨC MÌNH ĐỂ THÀNH CÔNG TRÊN CON ĐƯỜNG MÌNH ĐÃ CHỌN,ĐÓ LÀ FLP

Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011

06/4/2011....Thái Bình một buổi sáng yên lặng,cảm thấy 1 chút gì đó tĩnh mịch và yên ả trong lòng....tôi trải lòng mình....những tháng ngày qua....tôi đã hiểu ra rằng mình sống chưa thực sự có ý nghĩa...tôi muốn tìm 1 sự đổi mới....và tôi đã tìm được...FLP...vâng đó là cơ hội và may mắn đã đến trong cuộc đời tôi...
Vào đây tôi mới biết suy nghĩ hơn,có hướng đi rõ ràng hơn...mới suy nghĩ nhiều hơn cho gia đình cho bản thân...và quan trọng hơn cả là tôi làm chủ được tương lai của mình
4 năm nữa...tôi rời mái trường đại học y.....6 năm đèn sách học hành miệt mài...với mơ ước được đem kiến thức,nhiệt huyết và chữ TÂM để phục vụ cho đời...
Bác sĩ....sao 2 từ đó lại quá thiêng liêng như vậy....phải chăng đó là sự sùng bái quá mức của con người,là đỉnh cao của nấc thang danh vọng,của địa vị và tiền tài trong xã hội này...
Vâng tôi mơ ước trở thành 1 bác sĩ,vì bản thân...gia đình...bạn bè..và xã hội này!
nhưng liệu rằng khi ra trường,1 bác sĩ trẻ đã có thể toàn tâm toàn ý với nghề chưa
họ đã được xã hôi hiểu và đèn đáp xứng đáng chưa.........hay để rồi,với những lo toan,cơm áo gạo tiền,chưa lo tốt cho bản thân mình,thì liệu rằng tôi có giữ được chữ TÂM trong y đức của người thầy thuốc.
FLP đã cho tôi 1 cơ hội...để giúp cho ước mơ của tôi trở thành sự thực.Tôi yêu FLP
Với tôi thành công là giúp đỡ được nhiều người để họ có cuộc sống tốt hơn!
TÔI QUYÊT TÂM THỰC HIỆN MƠ ƯỚC CỦA MÌNH ĐẾN CÙNG!TÔI HỨA ĐẤY!
Tôi cần hoàn thiện bản thân mình rất nhiều.Bắt đầu nào!

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2011

chuc mung ngay quoc te phu nu 8-3

gui tang toi tat ca nhung nguoi phu nua trong cuoc song nhung loi chuc tot dep nhat.nhan ngay 8/3
sau day la 1 mon qua cua minh danh tang

Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2011


lại bẵng đi 1 quãng thời gian ko viết blog,2 tháng trôi qua.mình đã có những trải nghiệm thú vị,mình thấy phải cảm ơn tạo hóa,cảm ơn bố mẹ đã sinh ra mình,đã cho mình cuộc sống hôm nay.Bây h vs mình ko có gì quý hơn là sự sống,
".......cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy...
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương..."
Ai cũng chỉ 1 lần đén cuộc đời này,và rồi, lại ra đi,...mãi mãi...vĩnh viễn ko quay trở lại.Mình luôn dặn lòng mình phải sống sao cho ý nghĩa
...từng gờ từng phút trôi qua,mình như cảm thấy mình sống rất chậm,phải hăng say hơn nữa....cố gắng hơn nữa,đi tìm chính bản thân mình trong cuộc đời này,tương lai,sự nghiệp,hạnh phúc,gia đình...tất cả...tất cả đang chờ mình phía trước...ko có điều gì là muộn cả,hãy bắt đầu nó ngay từ bây giờ mới được!
cảm ơn cuộc sống....cs là 1 món quà để tận hưởng!

Thứ Tư, 12 tháng 1, 2011

Nếu em cần 1 bờ vai anh.....


Lâu quá rùi mình ko viêt blog gì cả.quá nhiều chuyện đã xảy ra,cuộc sống quả thật là thú vị,luôn bất ngờ.
mình đã yêu đơn phương 1 người ư?....co thật là như thế ko nhỉ.
Mình đã yêu H thật rồi ư,nhưng H đâu có bit gì,mình đã ko đúng rồi.phải dặn lòng là ko được yêu H cơ mà.mình và H sẽ là bạn của nhau.nhưng sao mình ko thể giữ dc khoảng cách đó mỗi khi ở bên H,chỉ cần nhìn nụ cười của H,nghe thấy giọng nói của h,......cái tiếng nói miền trung,tiếng nói của cát khô,của gió lào......H ơi!H có hiểu dc tình cảm cua mình dành cho H ko.
Sáng nay thức dậy,cơn gió ùa vào lạnh cả người,bất chợt........ta nhớ đến H.cầm dt định nhắn cho H 1 tin báo H nhớ mặc áo ấm.....lại lưỡng lự.........chỉ ngại con tim này ko nghe theo lý trí!cuối cùng bỏ dt xuống..............
H có người ấy rồi........thà rằng m ình đừng gặp H,đừng quen H thì hay biết mấy!!!!cuộc sống đã cho mình gặp H,để yêu thương.......để quan tâm.....để hi vọng...nhưng cuối cùng nó lại là 1 tình yêu đơn phương.............12/1/2011....ngoài trời gió lạnh...hay tâm hồn đã băng giá???????