Thứ Năm, 10 tháng 12, 2015

Nice memory

..Cuộc sống luôn vội vã... với bao nghiệt ngã
Xô cuốn ta mệt nhoài...
1 bước chân trượt ngã.. đã trôi thật dài..lạc mất nhau ngày mai.
Còn mãi khung trời đó..mình gặp nhau lúc đầu.
Ngày tháng hoa mộng đó..cùng niềm vui nỗi sầu.
Sẽ ghi lại biết bao điều...
Để nhớ 1 thời ta đã Yêu!
10/12/2015 là dấu chấm hết cho cuộc tình của đôi ta.mình có duyên gặp nhau trong cs này nhưng đã hết nợ với nhau nên đành phải kết thúc ở đây em à!
A đi lang thang trên khắp những nẻo đường,những phố xá quen thuộc của 2 đứa mình đã từng đi qua những dịp cuối tuần...hồ Vị Xuyên còn đó,quán bún đậu còn đây...những cảnh vật thân thương gắn với biết bao kỉ niệm những tháng ngày của đôi ta...Giờ đây a ngồi quán trà đá trước cửa nhà thờ nhìn dòng người tấp nập trên phố phường,những ngọn đèn vàng mùa đông lâp lánh,da diết...và lặng nghe giai điệu du dương nhạc phẩm " Để nhớ 1 thời ta đã Yêu"
Ca từ như nỗi lòng của a..anh nhớ ngày đầu a gặp e..a nhớ nụ hôn đầu tiên mình trao cho nhau trên cầu Yên Lệnh...a nhớ những tháng ngày a đi xa em ,nhớ e đến da diết.a nhớ những chặng đường minh đi qua,những lần mình đi trong đêm đến những nơi xa xôi..những lúc e ngủ gật trên vai a vì quá mệt...nhưng mình vẫn nắm tay nhau đi tiếp.Người ta nói đúng...mối tình đầu thường để lại những ký ức khó phai nhất trong cuộc đời mỗi con người...cả a và e đêu là tình đầu của nhau,mình đã để lại những ký ức có vui có buồn..có nhung nhớ,có xót xa và có cả sự tiếc nuối nhưng a mong rằng e luôn nghĩ đó là những ký ức thật đẹp đẽ thời thanh xuân của cả 2,và nó góp phần viết nên câu chuyện cuộc đời của mỗi đứa chúng mình.Rồi 1 lúc nào đó trong tương lai,nếu có may mắn được sống đến 60-70 tuổi mình cùng về những chốn cũ để ôn lại ký ức 1 thời và thầm cảm ơn quá khứ ấy đã cho mình 1 cs thật ý nghĩa!
Tạm biệt em...mối tình đầu thật đẹp của anh!
P/s: ai cũng có những ký ức và khoảng trời riêng của mình,tốt hay xấu là cảm nhận của mỗi người.ng đến với e và với a sau này thì a nghĩ cũng nên biết về mối tình này để k có những hiểu lầm ảnh hưởng đến hp riêng của mối ng.a luôn tin và chỉ ở bên ng phụ nữ hiểu anh,và a cũng chúc e như thế..chúc e hạnh phúc!



Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015

Đôi bờ !

Gặp lại em sau 2 tuần...lại là buổi tối thứ tư.Như 1 sự trùng lặp vậy.tự nhiên hôm nay e lại nt hỏi.Sao hôm nay gặp em thấy cảm giác lạ...trong ánh mắt ấy vẫn chất chứa rất nhiều tình cảm và nỗi nhớ da diết em dành cho tôi...nhưng có lẽ e cũng hiểu tất cả là quá khứ và mọi nỗ lực đã đến hòi kết...thoáng thấy hàng nước mắt trên gương mặt thanh tú ấy...người mà tôi yêu 1 thời.tự nhiên những cảm xúc,ký ức về em - mối tình đầu lại ào ạt ùa về...trong giây phút nào đó tôi ko muốn mất em.con tim tôi ko muốn mất em tronh cuộc đời này...nhưng lý trí lại bảo tôi nên chia tay để cả 2 tìm hp mới.thật ngang trái làm sao...e đứng dậy xin phép về trc...t ngồi 1 lúc nữa cũn đứng lên về...tôi lang thang qua những con đường quen thuộc...rẽ qua hồ 30-6 hi vọng nhìn thấy dáng em ở đó những lúc thế này t biết e sẽ k về nhà luôn...nhưng ko có,1 bên trái tim thôi thúc t đi tìm em để nhìn thấy em...1 bên lý trí nói t tỉnh ngộ đi...mọi thứ kết thúc rồi.hãy để quá khứ ngủ yên hãy quay xe mà về ktx đi.nhưng rồi trái tim đã thắng...t để xe chạy tiếp đến 1 nơi thứ 2 mà t nghĩ em sẽ ở đó...cầu Bo.e vẫn luôn nvay.những lúc buồn e tìm đến nơi thoáng đạt như sông như hồ Vị Xuyên...xe chạy chầm chậm nặng nhọc leo lên đỉnh cầu..thoáng thấy tốp ng câu cá...t nghĩ chắc t phải về vì k có em ở đó.nhưng chợt xa xa bên thành cầu...cái dáng đó...1 thời t ôm,1 thời t yêu say đắm.em trong bộ quần áo jean màu xanh rất xinh đẹp..nhưng còn bên em là ai kia...1 ng đàn ông cao to điển trai đừng bên em và chiếc Sh màu đen câu cạnh...mắt tôi như nhòa đi,em cũng kịp nhìn thấy t.và lánh mặt.và t biết bên em là ng chồng tương lai mà 2 tháng nữa em sẽ lên xe hoa với ng đó. " a có muốn dự đám cưới em ko" câu hỏi ấy lại dồn dập bên tai...t thấy 1 cảm giác khó chịu bên ngực trái.kỉ niệm,kia ức về em,về lần đầu t gặp em...về bãi ngô Yên Lệnh,về hồ Bán Nguyệt..cầu Đá,hồ truyền thống vị xuyên..những chặng đường mà t và em đã đi qua cùng tgian năm tháng giờ đây như làn khói thuốc huyền ảo,phai mờ.bên em la ng khác...t biết phải chấp nhận sự thật đó nhưng sao khó vậy...t nhói đau và bật khóc.giọt nước mắt hiếm hoi trào ra.xe vẫn chạy chầm chậm lên cầu bo 2.nghe văng vẳng từ xa có tiếng hát 1 bản tình ca buồn đâu đây..t lui xuống chân cầu...1 quán cóc ven đường có tốp ng đang tấu lên đâu đây bản nhạc Nga " Đôi bờ"....ngồi 1 góc khuất gọi 1 chai bia Hn và bao vina.ngồi phê phê trong hơi men...nghe trong làn khói thuốc lảng bảng giai điệu du dương mà buồn man mác ..."...mình em riêng thâm thiết yêu anh vs tình đôi lứa ta...1 dòng sông sóng nước long lanh đôi bờ đâu cách xa..." chỉ 1 dòng sông mà đôi ta.chia cách từ đây...có còn kiếp sau để mình còn duyên nợ...
Tb đêm 02/12/2015

Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2015

Tái ngộ!

Bao nhiêu năm làm kiếp con người...chợt 1 chiều tóc trắng như vôi!
Chiều nay duyên nợ lại đưa mình về vs những dòng blog thời trai trẻ ( dù bây giờ chưa già:) ) ...hơn 4 năm đã trôi qua,cs như dòng sông cứ chảy cứ trôi..và nhiều biến cố trong cuộc đời mình xuất hiện và như đưa mình vào những ngã rẽ chẳng biết về đâu.ai đó đã từng nói " điều quan trọng ko phải bạn sống dc bao nhiêu năm mà quan trọng là bạn đã đi qua cuộc đời này như thế nào?" Phải chăng sống theo triết lý đó mà cho đến hôm nay..khi gần 25 năm sống trên cuộc đời..mình đã sống vs những thăng trầm như thế.có nhưng giây phút đỉnh cao của vinh quang ( hs giỏi tỉnh,đỗ chuyên Lê Hồng Phong,đỗ đại học Y khoa,giành học bổng...) và cũng đã có những giây phút như vỡ òa ngỡ rằng mình đã tìm ra con đường và mục đích của đời mình ( nhưng cuối cùng cũng chả phải,mịa nó chứ!).và liên tiếp là những điều ko mong muốn xảy đến trong cs ( học hành,tai nạn,tình yêu..) có lúc đã buông xuôi sau nhiều đêm nằm suy nghĩ...cảm giác cô đơn lẻ bước như vị lữ khách trên chiếc thuyền độc mộc.Và cũng đã nghĩ đến cái chết.chết để ko phải nghĩ..ko phải lo...không còn đau buồn và mang lại buồn đau cho ng khác! Hôm nay chiều thu đất Thái Bình..ngồi lan man nhấp cốc nhân trần,hít chút khói thuốc để nghĩ suy về những năm tháng đã qua...và tìm câu trả lời cho mục đích đời mình mà dường như vẫn chưa có đáp số! Hi vọng tạo ra viên ngọc sáng mà dường như mình đang để cho tảng đá đời mình vẫn phủ rêu phong mà ko sao giải thoát dc! Chút tâm sự chiều thu ( 04/10/2015).Kiếm suất cơm bụi còn đi coi xe Galaxy nào..:)




Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2011







hôm nay 1 ngày đầu hạ,tôi rảnh rỗi lên viết vài dòng tâm sự,





tôi đang sống trog những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời từ trước đến nay.......tôi đang làm việc bằng sự say mê,và lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ...tôi đang được học những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống này.....tôi yêu FLP tôi yêu gia đình tôi,tôi yêu đội nhóm của tôi,tôi yêu Forever....





các bạn ạ,ai cũng chỉ đến thế giới này có 1 lần,biết đâu ngày mai tôi ko còn trên cõi đời này nữa...biết đâu ngày mai tôi trở về với cát bụi,...tôi ko được thực hiện những ước mơ hoài bão cua mình..........vậy hãy sông và làm được 1 điều gì đó thật tốt đẹp cho thế giới này các bạn ạ,hãy say mê làm việc như thể ngày mai bạn ko có cơ hội để làm 1 lần nữa.đừng lãng phí thời gian nữa Bách ạ.......hãy cố gắng lên.......con đường phía trước còn nhiều rào cản,khó khăn và tiêu cực........nhưng đó chính là cơ hội của mình Bách ạ..hãy làm 1 điều gì đấy thật ý nghĩa cho cuộc sống này,để bố mẹ phải tự hào vì có 1 người con như thế........người con ấy lẽ ra ko có mặt trong cuộc sống này....





Xin cảm ơn bố,cảm ơn mẹ.....những người cho con cuộc sống hôm nay..cho con 1 thân xác trong cuộc đời này...con sẽ đi tìm tương lai của con...con sẽ đi tìm mảnh đát tốt để con phát triển và trưởng thành.mảnh đất ấy con đã tìm được...đó là Forever bố mẹ ạ





trước đây con luôn nghĩ rằng mình phải nhất nhất trở thành bác sĩ thì cuộc sống mới tốt đẹp...cuộc sống mới danh giá...con thầm cảm ơn 1 ngành nghề cao quý,1 ngành nghề đã cho con 1 chữ Tâm rất sáng và biết yêu thương mọi người....nhưng con ko muốn là 1 người có thể hi sinh vì mọi người nhưng để rồi con lại nhìn bố và mẹ,và anh tài,chị Mai nhừng người thân thương nhất trong cuộc sống của con ko được con quan tâm nhiều.......con ko muốn điều đó,con ko muôn 1 ngày khi đang trong phòng trực chữa bệnh cho 1 người......nhận được tin bố mẹ ra đi.......mà con phải bất lực.





bố và mẹ là những người vĩ đại nhất trong cuộc sống này......bố làm nghề xe ôm rong ruổi trên mọi nẻo đường suốt 23 năm trời,dù nắng dù mưa,dù buổi trưa hè nắng gắt hay đêm đông lạnh lùng...bố vẫn bền bỉ kiên trì chỉ mong cho 3 chị em con ăn học nên người......





còn mẹ,cũng đã ngoài 50 tuổi rồi,công nhân về chế độ 1 cục như bố,ko lương lậu,...cuộc sống thật khó khăn....vâng,con đã biết mẹ vất vả suốt 25 năm trời chỉ có 1 nghề duy nhất....BÁN RAU,vâng,trồng rau muống và bán ngoài chợ.....nhà mang tiếng ở thành phố nam định,mặt đường,mấy người biết được đằng sau nhà mình nuôi lợn,nuôi gà..mẹ đi chợ và nấu rượu....đến tận bây giờ......khi con đi học đại học xa nhà được 2 năm rồi,mà khi về nhà con cũng ko khỏi áy náy khi mẹ đã 53 tuổi rồi mà vẫn mò mẫm hái rau,nấu rượu trog cái bếp ngột ngạt mùa hè này....con thường bảo mẹ rằng,chỉ con mình con học sao thấy bố mẹ vầ vả hơn ngày trước thế....anh chị cũng đã đi làm nhưng xa nhà......con hiểu bố mẹ cũng muốn được gần con cái..nhưng quả thật ko có điều kiện nên đành phải đi xa,





con là con út,nhưng suy nghĩ từ đầu con đã chọn con đường học hành để sau này giúp đỡ bố mẹ,để bố mẹ ko vất vả nữa,nhưng quả thực con đường con đang đi rất dài.......và con tin mình sẽ thành công nhưng cũng muộn màng,và liệu bố mẹ có nhìn thấy thành công của con không?lúc đó con muốn báo hiếu bố mẹ,muốn đưa bố mẹ đi du lịch khắp nơi,thì bố lại đau chân mất rồi,mẹ lại mắt kém và sức khỏe yếu đi nhiều rồi,muôn mời bố mẹ những món ăn ngon đặc sản mà cả đời lao động vất vả chưa được thưởng thức...... thì bố mẹ cũng ko ăn được vì các giác quan ko còn nhanh nhạy nữa rồi........





con ko phải là 1 người hay lo xa nhưng đó là thức tế mà con đã gặp rất nhiều trong cs này......





về phần con,con phải có 1 cuộc sống hạnh phúc,1 cs đủ đầy,vì con dc bố mẹ cho ăn học....con phải luôn vuon lên





vì vậy con phải là 1 người thành công và thành đạt trong cuộc sông này....để mọi người trong xã hội biết đến bố mẹ.biết đến con,và quan trọng hơn hết là con phải giúp đỡ cho nhiều người,giúp họ có được 1 cuộc đời như Con và hơn Con.vâng cuộc đời chứ ko phải cuộc sống bố mẹ ạ!





1 năm sau con sẽ có thành quả đầu tiên....con hứa đấy.1 chuyến du lịch xuyên việt cho gia đình mình! yeah!

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2011

1h30' sáng 26/04/2011.tôi lại thao thức ko ngủ được,tôi vừa trải qua 1 phút yếu lòng....tôi không giữ được sự bản lĩnh của mình....vâng...tại sao tôi vẫn yếu đuối như thế...tại sao tôi vẫn ko thể tập trung làm việc được....tôi đã nỗ lực làm việc thực sự chưa
Tôi chợt nhân ra rằng.. thời gian vô cùng quý giá,nó ko chờ đọi 1 ai cả!
vì vậy tôi phải nỗ lục nhiều hơn nữa,phải hoàn thiện bản thân mình thật nhiều,thật nhiều...
Tôi phải thành công trong cuộc sống.hơn lúc nào hết.tôi đang nghĩ rất nhiều về gia đình tôi,bố mẹ tôi,họ đang chìm trong giấc ngủ sau 1 ngày làm việc thật vất vả..
mỗi lần về nhà nhìn thấy mẹ mà chua xót trong lòng......tôi 21 tuổi đầu mà chẳng giúp gì được cho bố mẹ.
Người mẹ quá lam lũ vất vả,người mẹ chỉ vì con cái mà chịu khó bươn chải lăn lội,sớm hôm.vâng,51 tuổi đầu mà vẫn làm lụng tối ngày,hái rau,nhặt rau,nuôi lợn,nấu rượu,1 ngày ko biết ti tỉ việc mẹ làm mà ko 1 lời than vãn.9h tối được phút thảnh thơi ngồi xem phim,xon xái đã đi xa...anh chị mỗi người lo cho cuộc sống của mình,bố mẹ lại cặm cụi,cô đơn....
vì thé,từ ngày hôm nay,tôi sẽ sống sao cho trách nhiệm hơn,tôi ko thể mãi ỷ lại quá nhiều.Tôi phải có kỉ luật cao hơn với bản thân mình.Tôi phải thành công!
21 năm nữa tôi hứa sẽ có 1 chuyến du lịch xuyên việt cho cả gia đình tôi,nhất là người mẹ tôi,cả đời chỉ biết bận bịu làm ăn.........
TÔI XIN HỨA SẼ LÀM VIỆC NGHIÊM TÚC,NỖ LỰC HẾT SỨC MÌNH ĐỂ THÀNH CÔNG TRÊN CON ĐƯỜNG MÌNH ĐÃ CHỌN,ĐÓ LÀ FLP

Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011

06/4/2011....Thái Bình một buổi sáng yên lặng,cảm thấy 1 chút gì đó tĩnh mịch và yên ả trong lòng....tôi trải lòng mình....những tháng ngày qua....tôi đã hiểu ra rằng mình sống chưa thực sự có ý nghĩa...tôi muốn tìm 1 sự đổi mới....và tôi đã tìm được...FLP...vâng đó là cơ hội và may mắn đã đến trong cuộc đời tôi...
Vào đây tôi mới biết suy nghĩ hơn,có hướng đi rõ ràng hơn...mới suy nghĩ nhiều hơn cho gia đình cho bản thân...và quan trọng hơn cả là tôi làm chủ được tương lai của mình
4 năm nữa...tôi rời mái trường đại học y.....6 năm đèn sách học hành miệt mài...với mơ ước được đem kiến thức,nhiệt huyết và chữ TÂM để phục vụ cho đời...
Bác sĩ....sao 2 từ đó lại quá thiêng liêng như vậy....phải chăng đó là sự sùng bái quá mức của con người,là đỉnh cao của nấc thang danh vọng,của địa vị và tiền tài trong xã hội này...
Vâng tôi mơ ước trở thành 1 bác sĩ,vì bản thân...gia đình...bạn bè..và xã hội này!
nhưng liệu rằng khi ra trường,1 bác sĩ trẻ đã có thể toàn tâm toàn ý với nghề chưa
họ đã được xã hôi hiểu và đèn đáp xứng đáng chưa.........hay để rồi,với những lo toan,cơm áo gạo tiền,chưa lo tốt cho bản thân mình,thì liệu rằng tôi có giữ được chữ TÂM trong y đức của người thầy thuốc.
FLP đã cho tôi 1 cơ hội...để giúp cho ước mơ của tôi trở thành sự thực.Tôi yêu FLP
Với tôi thành công là giúp đỡ được nhiều người để họ có cuộc sống tốt hơn!
TÔI QUYÊT TÂM THỰC HIỆN MƠ ƯỚC CỦA MÌNH ĐẾN CÙNG!TÔI HỨA ĐẤY!
Tôi cần hoàn thiện bản thân mình rất nhiều.Bắt đầu nào!

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2011

chuc mung ngay quoc te phu nu 8-3

gui tang toi tat ca nhung nguoi phu nua trong cuoc song nhung loi chuc tot dep nhat.nhan ngay 8/3
sau day la 1 mon qua cua minh danh tang